Nghe Trần Lâm nói, Bạch Ngư im lặng một lát.
Nhưng rồi nàng lại nói: “Ta vô cùng cảm kích vì ngươi đã cứu ta, nhưng chuyện tình cảm vốn không thể mù quáng hay cưỡng cầu, ta còn chưa hiểu rõ dung mạo và tính cách của ngươi…”
“Không hiểu rõ cũng không sao, đây là vận mệnh khiến chúng ta tương ngộ, trời đất bao la, vận mệnh là lớn nhất, ta nghĩ nhất định là một loại duyên phận đặc biệt mới khiến chúng ta gặp nhau tại đây.”
Trần Lâm thuận miệng bịa chuyện.